Bài viết bày có lẽ làm tôi suy nghĩ khá nhiều. Vẫn là câu chuyện phân bổ nguồn lực. Mà cụ thể hơn là vấn đề TIỀN. Có thể thấy rằng mỗi người chúng ta đều có cách tiêu tiền và giữ tiền khác nhau. Giả sử như neo của chúng ta là mốc 2,5 triệu 1 tháng. Nghĩa là cứ 2,5 triệu là chúng ta sống được trong một tháng. Nhưng hễ một khoản tiền lớn hơn thế đến với họ thì đơn giản là họ sẽ đẩy ngay nó về gần với mức 2,5 triệu. Có thể làm vài ván đen đỏ cho vui hay tối làm vài chai bia hay đi mua sắm đi, đời có mấy khi nhiều tiền. Ở đây thấy ngay rằng họ đang có một vấn đề, đó là nhiều tiền sẽ không biết tiêu như thế nào. Tôi thường nghe câu, giá như có nhiều tiền để tiêu thoải mái không phải nghĩ là sướng. Nhưng hoàn toàn không phải vậy, đó chỉ là vì họ đang thiếu tiền nên mong muốn có nhiều tiền để tiêu thôi, vì với họ tiền là quan trọng.
Vậy làm thế nào để tiêu tiền mà không cho là keo kiệt bủn xỉn. Cái này là do thói quen tiêu tiền và nhận thức của mỗi người về đồng tiền. Khi nhận thấy một người ngay khi nhận được đồng lương vượt quá so với bình thường thì "xõa đê". Cái này thích, nhưng chỉ là cảm giác nhất thời và phút chốc trở về bình thường như bao tháng lương khác. Vậy tại sao anh ta lại làm thế. Đó là vì anh ấy tự cài cho mình một mốc đó là sự giao động của dòng tiền trong não họ. Mốc này là khoản tiền nhận thường xuyên hàng tháng của họ. Có thể tháng đó tiêu nhiều hơn một chút và phải đi vay,
Vậy làm thế nào để tiêu tiền mà không cho là keo kiệt bủn xỉn. Cái này là do thói quen tiêu tiền và nhận thức của mỗi người về đồng tiền. Khi nhận thấy một người ngay khi nhận được đồng lương vượt quá so với bình thường thì "xõa đê". Cái này thích, nhưng chỉ là cảm giác nhất thời và phút chốc trở về bình thường như bao tháng lương khác. Vậy tại sao anh ta lại làm thế. Đó là vì anh ấy tự cài cho mình một mốc đó là sự giao động của dòng tiền trong não họ. Mốc này là khoản tiền nhận thường xuyên hàng tháng của họ. Có thể tháng đó tiêu nhiều hơn một chút và phải đi vay,